C:ã:i nhau với chồng, tôi dọn quần áo bỏ về nhà mẹ đẻ 1 tuần, ai ngờ đó là lần cuối bên anh, tôi chẳng thể trở lại được nữa



Chỉ vì một lần giận dỗi với chồng, tôi đã bốc đồng tự dọn quần áo rồi về nhà bố mẹ đẻ ở vài hôm. Trong lòng chắc rằng sau vài ngày, sau khi bình tĩnh lại nhất định chồng sẽ đến đón về nhưng ai ngờ sau đó… Câu chuyện bắt đầu vào một

Chỉ vì một lần giận dỗi với chồng, tôi đã bốc đồng tự dọn quần áo rồi về nhà bố mẹ đẻ ở vài hôm. Trong lòng chắc rằng sau vài ngày, sau khi bình tĩnh lại nhất định chồng sẽ đến đón về nhưng ai ngờ sau đó…

Câu chuyện bắt đầu vào một ngày cuối tuần, khi đó tôi dọn dẹp nhà cửa, khi nhìn thấy cánh cửa phòng làm việc của chồng tôi hơi ngập ngừng một chút. Nghĩ ngợi một chút, tôi quyết định mở cửa phòng và đi làm dọn dẹp giúp chồng tôi.

Bỏ lại đơn l.y hô.n rồi về nhà bố mẹ đẻ sống, tôi không ngờ mình lại gặp phải sóng gió đến từ chính nhà ngoại - Góc tâm tình - Việt

Tôi chẳng hiểu vì lý do gì mà trước nay tính từ lúc kết hôn, những khi tôi bảo vào dọn phòng làm việc, chồng tôi đều ngăn cản. Anh ấy bảo phòng làm việc của anh cứ để anh tự dọn, nhất định không cho tôi nào nửa bước. Vì tò mò mà lần này tôi liều lĩnh bước vào. Tôi đã phải sững người khi nhìn thấy những thứ trong ngăn kéo bàn làm việc của chồng.

Vừa mở ngăn kéo ra, trước mắt tôi là vô số những đồ vật kỷ niệm. Trong đó có móc chìa khóa hình trái tim, trên đó khắc hai chữ cái. Ngoài ra còn có một con gấu bông nho nhỏ, một bông hồng cánh hoa đã khô được ép vào cuốn nhật ký nhỏ. Vì tò mò tôi đã ngồi đọc nhật kí cả buổi trời. Trong cuốn nhật ký đó là những dòng viết về cuộc tình của chồng tôi và người yêu cũ. Từ lúc hai người yêu thầm, cho đến yêu nhau, rồi đến cả lúc chia tay nhau.

Những tưởng con người chồng khô khan lại viết ra được những lời hay ý đẹp như vậy. Một câu chuyện có đầu có đuôi rất tình cảm và lãng mạn. Điều tôi bất ngờ hơn đó là câu trang cuối nhật ký viết rằng:

“Anh sẽ kết hôn vào ngày mai, nhưng cô dâu lại không phải là em như em đã từng nói”.

Tôi đã đau lòng khi đọc hết cuốn nhật ký. Mặc dù tôi không biết vì sao chồng và người yêu cũ lại chia tay nhau nhưng tôi thấy được chồng tôi vẫn còn yêu cô gái đó lắm. Càng nghĩ tôi càng thấy buồn lòng, rồi bản thân ngồi sụp xuống khóc lúc nào không hay. Cho đến tận lúc chồng mở cửa đi vào.

Sau đó tôi có hỏi chồng nhưng anh ấy không giải thích gì mà chỉ lạnh lùng bảo:

“Em thấy anh có bao giờ hỏi và quan tâm về quá khứ của em như vậy hay không?”


Tôi bảo:

“Có phải anh cưới em là để quên đi cô ấy hay không?”

Chồng lớn tiếng gay gắt bảo tôi:

“Em đừng có tự suy diễn rồi nói vớ vẩn. Em không cần phải biết nhiều làm gì, chỉ cần biết rằng bây giờ vợ của anh là em, vẫn còn chưa đủ à”.

Thật sự nghĩ lại khoảng thời gian yêu nhau tận hơn hai năm, anh luôn đối xử tốt với tôi. Tôi chỉ nghĩ rằng anh thật lòng, vì anh luôn chu đáo quan tâm, cưng chiều tôi hết mực. Anh thường hay bảo vì anh già nên không ai thèm cưới, nhưng bây giờ tôi biết đó chỉ là những lời ngụy biện chứng minh cho việc anh không quên được cô gái ấy mà thôi.

Sinh con 1 tuần, mẹ chồng giặt cho chậu quần áo đã hậm hực, tôi gọi cuộc điện thoại khiến bà im re

Chỉ cần nghĩ đến thôi trái tim tôi lại đau như cắt, quá thất vọng về chồng, trong phút bốc đồng tôi đã dứt khoát dọn quần áo về nhà bố mẹ đẻ ở vài ngày để bình tĩnh lại. Những tưởng chồng tôi sẽ giữ lại nhưng chồng tôi không làm thế. Anh ấy còn bảo vài hôm nữa anh ấy sẽ qua đón về. Chính vì thái độ như vậy của chồng càng làm tôi tủi thân thêm.

Về lại bên nhà, tôi không dám nói với bố mẹ việc này, mà nói dối rằng nhớ nhà nên muốn về chơi vài hôm. Thế rồi, vô tình tôi lại gặp lại người yêu cũ của mình ngày xưa. Nhà tôi và nhà anh cách nhau chỉ một hàng rào, mỗi ngày đi học anh sẽ qua đón tôi đi học cùng.

Ngày tôi học đến năm hai đại học thì mối tình đầu của tôi đi du học bên Mỹ. Khoảng cách địa lý đã làm cho tình cảm của chúng tôi nhạt dần rồi đến lúc kết thúc trong im lặng lúc nào không hay. Sau này thì tôi gặp chồng và kết hôn, còn hiện tại anh ấy vẫn chưa lập gia đình.

Những ngày ở nhà, người yêu cũ thường qua rủ tôi đi uống nước trò chuyện. Trong lòng đang buồn, tôi liền nhận lời đi cùng anh ấy. Hóa ra anh ấy nhận thấy tôi không ổn nên muốn nói chuyện để tôi giải tỏa tâm trạng.

Lúc đó chẳng nghĩ được nhiều, tôi liền kể câu chuyện cho anh ấy nghe. Anh ấy liền nắm lấy tay tôi rồi bảo:

“Em đừng suy nghĩ nhiều, có lẽ chồng em có nỗi khổ riêng không thể nói được thôi”.

Thấy anh ân cần, dịu dàng tôi bật khóc như đứa trẻ, anh kéo tôi lại tựa vào vai anh ấy. Không biết làm sao mà chồng tôi lại xuất hiện đúng lúc này. Nhìn thấy anh tôi giật mình, chưa kịp phản ứng lại, chồng tôi đã rời đi ngay sau đó. Trước khi đi còn cười nhếch mép. Không nghĩ nhiều, tôi vội vàng chạy theo.

Lúc về đến nhà, tôi thấy chồng đang cầm chiếc áo ấm. Anh bảo:

“Anh thấy trời lạnh nên cầm áo sang để em mặc, nhưng ai ngờ, chắc em chẳng cần áo ấm nữa phải không?”. Tôi biết anh đang giận tôi, tôi định giải thích cho anh hiểu nhưng anh không để cho tôi nói câu nào mà chặn lại bảo:

“Em không cần giải thích làm gì. Đúng là phụ nữ ai cũng như nhau cả thôi, cũng chỉ giỏi lý giải. Người yêu cũ của anh cũng vậy, cũng từng giải thích là hiểu lầm nhưng rồi sao, cuối cùng lại cưới với người đó lúc chia tay. Anh đã phải mất ngần ấy năm để quên đi con người phụ bạc đó. Ai mà ngờ rằng hôm nay lại bắt gặp chính người vợ của mình phản bội. Có phải số tôi đen đủi hay không? Bây giờ em không phải về nhà nữa đâu, ngày mai anh sẽ dọn đồ sẵn mang qua cho em. Và cả giấy ly hôn nữa”.

Thì ra anh đã bị người yêu cũ phản bội nên anh mới lạnh lùng lâu nay. Nhưng tôi chỉ thắc mắc rằng tại sao khi bị phản bội anh vẫn còn giữ kỷ vật và cuốn nhật ký kia cẩn thận như vậy? Nếu anh buồn chuyện gì cũng có thể tâm sự cùng vợ mà nhưng anh lại kìm nén trong lòng.

Tôi đâu có giống với người yêu cũ của chồng. Cô gái đó thật sự phản bội chồng nhưng tôi thì không thế. Trong lúc tôi buồn bã, có người tâm sự, an ủi thì tôi dựa vào một chút có gì không được sao? Mặc dù chúng tôi là mối tình đầu nhưng trước khi quen chồng tôi đã hoàn toàn không còn liên lạc gì với người yêu cũ nữa rồi.

Nhưng chồng tôi không tin tôi, anh ấy không cho tôi giải thích lấy một lời, chỉ tin vào những gì mà anh ấy thấy trước mắt.

Bây giờ tôi thấy thật khó nghĩ, bản thân không biết phải làm gì tiếp theo. Chẳng nhẽ chỉ vì chuyện hiểu lầm này mà chúng tôi phải ly hôn. Nếu tôi chấp nhận ly hôn, thế có khác nào tôi nhận rằng bản thân phản bội chồng? Nếu tôi về xin lỗi chồng thì cũng đồng nghĩa với việc tôi có lỗi. Nhưng tôi đâu có làm gì có lỗi với anh đâu?


Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *